Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa


(Dân trí) - Nguyễn Duy là nhà thơ tài hoa, đặc biệt là ở thể lục bát và càng đặc biệt hơn khi ông viết về quê hương cùng những người thân. Bài thơ viết dâng mẹ phảng phất phong vị ca dao với quả sung, cái cò “gió đưa về trời”… để rồi “Ta đi trọn kiếp con người - Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru”. Xin cám ơn Nhà thơ đã cho chúng ta thưởng thức tác phẩm này trong tháng Lễ Vu Lan thiêng liêng.

 
(Minh họa: Ngọc Diệp)
(Minh họa: Ngọc Diệp)
 
NGỒI BUỒN NHỚ MẸ TA XƯA
                                              
Bần thần hương huệ thơm đêm
Khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào

Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
rối ren tay bí tay bầu
váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa

Cái cò… sung chát khế chua
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

Bao giờ cho tới mùa thu
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Bao giờ cho tới tháng năm
mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao

Ngân hà chảy ngược lên cao
quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm…
bờ ao đom đóm chập chờn
trong leo lẻo những vui buồn xa xôi

Mẹ ru cái lẽ ở đời
sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
bà ru mẹ… mẹ ru con
liệu mai sau các con còn nhớ không

Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương…
                                                      Nguyễn Duy

Đăng nhận xét

0 Nhận xét